Thư Ngỏ

THIERRY VERGON

Giám đốc Viện Pháp tại Hà Nội – L’Espace

Ngày nay, ai cũng có thể trở thành nhiếp ảnh gia. Sự nở rộ của điện thoại thông minh được trang bị những chức năng ngày càng tân tiến, kết hợp cùng khả năng chia sẻ tức thì tới đông đảo khán giả trên mạng xã hội đã dân chủ hoá một thực hành nghệ thuật chỉ dành riêng cho nhóm thiểu số đặc quyền cách đây nửa thế kỷ trước. 

Vậy tại sao lại tổ chức một chương trình tôn vinh nhiếp ảnh và nhiếp ảnh gia, khi công cụ này giờ đã nằm trong tầm tay của tất cả mọi người? Theo Audrey Bazin, giám đốc nghệ thuật của giải thưởng Camera Clara Photo Prize, “vào thời điểm hình ảnh ồ ạt xâm chiếm Internet, tâm lý ‘sao cũng được’ đã trở nên phổ biến trong nhiếp ảnh, dẫn đến sự nhập nhằng về phương tiện, công năng và chất lượng nghệ thuật.”

Hẳn vậy, không phải ai biết viết cũng là nhà thơ; nghệ thuật và kỹ năng sẽ không thể bị máy móc thay thế hoàn toàn dẫu phát triển tinh vi cỡ nào. Những hoạt động gặp gỡ, trưng bày và giáo dục sau đây nhằm bộc lộ tài năng, kỹ thuật điêu luyện và tầm nhìn độc đáo, cho phép chuyển hoá hành động ghi chép đơn thuần thành tác phẩm chuyên chở ý tưởng – đó chính là kết quả của một quá trình tư duy thấu đáo. Photo Hanoi nhắc chúng ta rằng có một tác giả đứng sau mỗi tấm ảnh, và đúng như nhiếp ảnh gia Willy Ronis nói, “máy ảnh nhìn, con mắt thấy”.